Nhớ về Mẹ…
Từ trần thế con hướng về quê trời,
Nhớ về Mẹ, mừng kính Mẹ Thăng Thiên,
Mẹ bao dung, với tình thương dịu hiền,
Nguồn cậy trông, đời con tìm nương náu.
Con mơ ước về cuộc sống ngày sau,
Được bên Mẹ, chung hưởng phúc quê trời,
Niềm khát khao, dường như con đã tới,
Nhưng xác thân, nặng nề vẫn chưa vơi.
Sống giữa đời, con thấy nhiều nghiệt ngã,
Nhưng cũng nhiều, hạnh phúc, những thăng hoa,
Lắm đôi khi, thấy bình an chan hoà,
Đan xen lẫn hờn ghen, đời dối trá.
Từng ngày sống, bao trải nghiệm đã qua,
Bao lỗi lầm, và bao lần tự hối,
Bao đấu tranh, cùng với bao thay đổi,
Con chỉ mong, khá hơn một chút thôi.
Một chút thôi, rồi từng ngày con bước,
Bước miệt mài, qua lối ngỏ nhân sinh,
Đừng lãng quên, tín nghĩa với ân tình,
Lãng quên Mẹ, đời con nhiều toan tính.
Xin giữ con…, những khoảng lặng một mình,
Cuối mỗi ngày, tràng chuỗi với lời kinh.
Con tâm sự với tấm lòng thành kính,
Trong an bình, con chờ ánh bình minh.
— Tâm Gia —