Mùa Chay – thời gian mở lòng ra cho Đấng đầy thương xót (7)

 

Cầm chén

 

Xin vâng sự sống Chúa ban tặng, trân trọng phẩm giá làm người cao quý Chúa trao ban, chúng ta bước vào bàn tiệc của cuộc đời, bàn tiệc mà chính Chúa đã từng ngồi, đã từng cầm chén nâng lên và cạn chén.

 

Hôm nay, theo bước chân Thầy, chúng ta cùng cầm chén cuộc đời lên. Nhưng để có thể cầm chén cuộc đời, chúng ta cần phải xin Chúa thêm sức mạnh, thêm lòng can đảm, vì nếu không, có thể chúng ta sẽ hãi sợ khủng khiếp khi thấy những gì chúng ta thấy.

 

Trong chén cuộc đời chúng ta có quá nhiều những “hương vị” đắng, cay và chát, đến nỗi nếu không có đủ sức mạnh và lòng cản đảm, và cả niềm tin, thì chúng ta sẽ buông xuôi. Hay chúng ta sẽ nhắm mắt uống ực một hơi cho xong, mà không giành thời giờ để nhìn lại chén cuộc đời chúng ta. Nếu chúng ta uống ực một hơi ly rượu, mà không dành thì giờ để nhìn lại ly rượu, không nâng ly lên để ngửi trước khi uống, thì chúng ta có thể say mà chưa nếm mùi rượu. Như thế thì uổng biết bao nhiêu. Như thế thì một cách nào đó chúng ta chưa đủ can đảm trước những hương vị đắng cay trước mặt. Đức Kitô, Ngài cũng lo sợ trước chén đắng, nhưng trong lo sợ đó Ngài đã ý thức những gì có trong chén đắng, Ngài đã nếm và đã bình tâm để rồi Ngài mới cạn chén. Đó mới là tình yêu đích thực, một tình yêu ý thức, một tình yêu sẵn sàng đón nhận và chia sẻ tất cả những khổ đau của người mình yêu. Một tình yêu của “thuộc về”, của nên một và hòa tan.

 

Cầm chén cuộc đời là một việc đòi hỏi đấy, chứ không đơn giản đâu. Chúng ta là những con người khát lâu ngày, chỉ thích cầm chén lên uống cái ực. Nhưng chúng ta cần phải kềm giữ mình. Hai tay cầm vành chén và tự hỏi: “Ai cho tôi chén này? Có gì trong chén của tôi? Có tốt cho tôi không? Sau khi uống xong tôi có khá hơn không?”

 

Có vô số loại rượu cũng như có vô số loại cuộc đời. Không có hai cuộc đời giống nhau. Chúng ta thường so sánh đời mình với đời người khác, muốn biết xem đời mình khá hay tệ hơn, nhưng so sánh như thế chẳng giúp được gì. Chúng ta phải sống cuộc đời của mình chứ không sống cuộc đời của người khác. Chúng ta phải cầm chén riêng của mình, với những âu lo riêng của mình, với những khó khăn riêng của mình, và với cả những vết thương và vết sẹo riêng mà cuộc đời đã để lại, và còn biết bao nhiêu thứ khác trong chén của chúng ta. Đó là những chất và những mùi vị rất riêng trong ly rượu cuộc đời của chúng ta.

 

Chúng ta cần can đảm cầm chén cuộc đời của mình, và nói với chính mình: “Đây là đời tôi, cuộc đời được trao ban cho tôi, tôi phải sống tốt nhất có thể. Đời tôi là duy nhất. Tôi có đời riêng, gia đình riêng, thể xác riêng, cá tính riêng, bạn bè riêng, cách suy nghĩ, hành động, phản ứng riêng. Đúng, tôi có cuộc đời của riêng tôi để sống. Không một ai có cùng chung số phận. Rất nhiều người có thể giúp tôi, nhưng dứt khoát, chính tôi là người quyết định phải sống như thế nào”. Ý thức như thế đã tốt rồi. Tuy nhiên, là người Kitô hữu, chúng ta đừng quên rằng, chúng ta có chén cuộc đời riêng đấy, cuộc sống là cuộc sống riêng của chúng ta đấy, nhưng chén cuộc đời của chúng ta đã được Đức Kitô chia sẻ. Ngài đã sẵn sàng đón nhận những vị đắng, những vị cay, những vị chát chảy ra từ cuộc đời của chúng ta. Và hơn thế nữa, tất cả những gì là “khó nuốt” nhất, đều tích tụ trong chén của Ngài. Vì thế, khi cầm chén cuộc đời, chúng ta cùng cầm với Chúa, Đấng là một phần của chính chúng ta, và chúng ta là một phần của chính Chúa. Đừng bao giờ cầm chén một mình, hãy luôn cầm chén với Đức Kitô. Cầm chén mà không nâng lên thì cuộc đời sẽ không thể trọn vẹn, vì thế, giờ đây cùng với Đức Kitô, chúng ta nâng chén cuộc đời chúng ta lên.

 

Lm. Nguyễn Ngọc Thế, SJ

Để lại một bình luận

Tel: 0968428072