Câu chuyện con voi

 

 

Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.

Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn không làm vậy.

Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con voi đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.

 

—————–

 

Trong đời sống Ki-tô hữu, nhiều khi chúng ta mãi nghĩ rằng: Tôi là mãi chỉ là kẻ yếu đuối thôi, tôi không phải là Thánh, tôi không thể tránh xa tội lỗi. Vậy là cứ phạm tội.

Chính lúc ta phạm tội, chúng ta như chú voi kể trên.

Chúng ta luôn có đủ ơn sức mạnh của Chúa vượt qua tội lỗi nhưng chúng ta cứ mãi để cho tội lỗi ràng buộc mà không chịu đến xin ơn Chúa nâng đỡ.

 

Sưu tầm

Để lại một bình luận

Tel: 0968428072