Nụ cười
Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia: “ Cười là một phản ứng tự nhiên của loài người, là hành động thể hiện trạng thái cảm xúc thoải mái, vui mừng, đồng thuận hay cố tình tạo cho người đối diện hiểu là mình có cảm xúc ấy. Có khi cười còn là tâm trạng khi xúc động hoặc cười còn để xã giao”.
Có một nụ cười
Một buổi chiều tháng năm, nhận cuộc điện thoại gọi thăm khám (bệnh) cho một người, là một bệnh nhân nam cao tuổi. Bận một số việc cá nhân cần giải quyết gấp nên tôi hẹn với gia đình buổi tối tôi mới đến được. Đúng hẹn tôi đến gia đình, và khi khoảng cách còn khoảng 3m nữa mới tiếp cận với bệnh nhân thì bằng giác quan nghề nghiệp, tôi hiểu rằng bệnh nhân đang khó thở rất nhiều. Khi tiếp cận bệnh nhân, lời đầu tiên tôi chào hỏi:
– Con chào ông C!
Với ánh mắt không còn sự linh hoạt vốn có, ông C nhìn tôi nói:
– M đấy hả!
Ông bắt tay tôi với một nụ cười thật tươi, thật hiền hậu và thân thiện.
Bằng những gì có thể hỗ trợ, tôi hẹn hôm sau sẽ đến thăm ông. Sáng hôm sau tôi đến gia đình, vừa tới cổng, một cảnh tượng diễn ra buộc tôi hiểu tình hình sức khỏe ông C đã xấu đi rất nhiều. Tôi vào thăm ông, ông rơi vào trạng thái gần như “ tiền hôn mê”, như thông lệ tôi chào ông:
– Con chào ông C!
Ánh mắt không còn sức sống, ông nói gì đó mà tôi không thể hiểu được, hình như ông muốn đưa tay để bắt tay tôi nhưng “ lực bất tòng tâm”, cánh tay ông rơi tự do và đập mạnh vào cạnh chiếc ghế nơi ông nằm, chắc là đau lắm! Nhưng kỳ lạ, ngay sau hành động đó trên môi ông vẫn là nụ cười nhưng lần này là nụ cười “ héo hắt”, không còn tươi như hôm trước.
Gia đình đưa ông đến bệnh viện rồi ông giã biệt trần thế vào một buổi sáng Chúa Nhật đẹp trời – Lễ Chúa Chiên Lành. Sau 76 năm, ông đã giã từ cõi tạm và hành trang ông mang theo là nụ cười thân thiện về Nhà Chúa.
Lời tự sự
Đến nay, sau những năm hành nghề và tiếp xúc với khá nhiều bệnh nhân. Trường hợp gặp nơi ông C, với nụ cười hiện diện bên bờ vực sinh tử thì với tôi, đây là lần đầu tiên. Vì đa số những bệnh nhân tôi tiếp cận ở những giây phút cuối đời thường thì tôi thấy nơi họ là trạng thái bất ổn về tâm lý.
Suy nghĩ về nụ cười này đã làm tôi khó ngủ, người đầu tiên tôi chia sẻ, không ai khác, là “ nửa kia của tôi”. Sau khi nghe tôi chia sẻ, nhà tôi chỉ nói ngắn gọn, như là một câu hỏi tu từ: “ Sao hay nhỉ”!
Ai cũng hiểu, có lẽ ông C vẫn cười vào những lúc khó khăn nhất của đời mình bởi cuộc đời ông vốn luôn tín thác mạnh mẽ nơi Thiên Chúa; Và ông đã đặt trọn niềm hy vọng mình sẽ được về Nhà Chúa trong hân hoan. Nguyện xin cho ông được Chúa đón tiếp bằng nụ cười thật tươi.
Nghiêng mình bái biệt một nụ cười./.
Joseph Nguyễn