Thánh Augustino

 

Thánh Augustinô

 

Cuộc đời của con người là những chuỗi ngày tìm kiếm sự Chân, Thiện, Mỹ. Tuy nhiên, sự Chân Thiện Mỹ nhiều khi còn tùy thuộc vào định nghĩa của mỗi cá nhân. Thánh Augustinô sự Chân Thiện Mỹ đối với ngài chính là Thiên Chúa mà ngài đã dùng cả một cuộc đời khắc khoải tìm kiếm và ngài đã viết trong quyển tự thuật: “Lạy Chúa, linh hồn con mãi khắc khoải cho đến khi con được yên nghỉ trong Chúa.”

Thánh Augustinô sinh ngày 13 tháng 11 năm 354, tại Tagaste, hiện giờ là thành phố Souk-Ahras thuộc nước Algeria, nằm phía Bắc Phi Châu. Cha ngài là thị trưởng Patricius, thuộc gia tộc quyền quý và mẹ là thánh nữ Monica. Tuy cha ngài là một người đa thần, nhưng mẹ lại là một tín hữu công giáo, đạo hạnh, gương mẫu, và giàu nhân đức. Thánh nữ Monica đã kiên trì cầu nguyện để Chúa hướng dẫn và mở lòng người chồng và người con yêu quý của mình là thánh Augustinô tìm về nguồn Chân Thiện Mỹ.

 

 

Trong quyển tự thuật, thánh Augustinô đã kể lại rằng tuy cha là người đa thần, nhưng người mẹ đáng yêu đã không ngừng thúc bách, khích lệ ngài học giáo lý ngay từ thuở còn thơ ấu, và có lần trong lúc lâm bệnh trầm trọng, ngài đã muốn được rửa tội, nhưng cơn bệnh sớm qua đi và ngài đã đổi ý định đó. Vì tục lệ thời bấy giờ họ cho rằng chịu phép rửa tội khi còn nhỏ có sự nguy hiểm bởi vì lỡ sau này phạm trọng tội thì sẽ không được cứu rỗi, cho nên chịu phép rửa tội trước khi chết thì có vẻ bảo đảm cho ơn cứu độ hơn.

Mặc dù chưa chính thức là kitô hữu, trong thâm tâm ngài luôn suy tư về sự Quan Phòng của Chúa khi nhìn vào những biến cố to nhỏ trong cuộc đời, nhất là danh Thánh Giêsu Cứu Thế luôn khắc sâu trong tâm hồn. Ơn Chúa rất huyền nhiệm và linh động nơi cuộc đời thánh Augustinô. Khi còn bé, ngài vốn là một cậu bé tinh nghịch, thông minh xuất chúng, nên cậu là niềm hãnh diện của ông Patricius. Sau mười sáu năm sống với gia đình tại Tagaste, ngài đã được cha mẹ ủng hộ và cho đi học về văn khoa hùng biện tại Carthage vào cuối năm 370.

Thành phố Carthage là một thành đô phồn thịnh, những toà nhà nguy nga lộng lẫy, thổ dân ở đây đa số là đa thần, và lối sống cao sa dễ đưa con người vào con đường sa hoa trụy lạc. Cuộc sống ở đô thành đã thu hút biết bao bạn trẻ và thánh Augustinô không ngoại lệ. Tuy con đường học vấn trổi vượt hơn các bạn học, nhưng đời sống tâm linh và luân lý bị suy sụp. Đời sống cầu nguyện trở thành một hình thức chứ không có thực tâm. Ngài sống buông thả theo bản ngã và những ham muốn của xác thịt, nên đã có quan hệ với người nữ tỳ của mình và nàng đã hạ sinh một người con trai và đặt tên là Adeodatus, nghĩa là “món quà của Thiên Chúa.”

Năm 19 tuổi, ngài đã trở thành một giáo sư triết học. Sự thành công trong học vấn đã tạo cho ngài một chỗ đứng vững vàng trong xã hội. Những kiến thức thâm thúy và sự khôn ngoan của triết gia Cicero lãnh tụ người La-mã đã gợi trong tâm thức của thánh Augustinô nỗi khát vọng tìm kiếm sự khôn ngoan chân thật. Khi nghe giáo chủ của giáo phái Manikê hùng biện về giáo thuyết của họ, ngài bị thu hút và đã gia nhập giáo phái của họ. Với tài hùng biện sẵn có, ngài đã thuyết phục được bao nhiêu người gia nhập vào giáo phái này.

Giáo thuyết Manikê cho rằng ơn cứu độ của con người là nhờ vào kiến thức của mình. Trong con người có ánh sáng và bóng tối. Ánh sáng phát xuất từ Thiên Chúa, còn bóng tối là ma quỷ. Con người có ý chí, lý trí, sự khôn ngoan, và hiểu biết là những chức năng thuộc về ánh sáng, còn những gì thuộc thể xác và những ham muốn của nó là thuộc về bóng tối. Nên những ai thuộc giáo phái này họ ăn chay rất nhiệm nhặt và họ không có tin vào đời sống hôn nhân. Vì họ cho rằng việc vợ chồng là tội lỗi, như vậy là tội sinh ra tội. Khi con người dùng lý trí và sự khôn ngoan để chiếm lấy ánh sáng. Khi ánh sánh nơi con người gia tăng thì bóng tối suy giảm và khi bóng tối không còn nữa thì con người trở nên giống Thiên Chúa và được ơn cứu độ. Thoáng nghe thì rất có lý, nhưng đây là một giáo thuyết đi ngược với niềm tin Công giáo. Con người được ơn cứu độ là do sự chết và sống lại của Đức Kitô chứ không bởi kiến thức của con người. Tưởng rằng ngài đã tìm được sự chân thật, nhưng đây chỉ là bước chuẩn bị cho công trình vĩ đại của Thiên Chúa.

Sau những năm theo học tại Carthage, năm 373 ngài trở về quê Tagaste, nhưng mẹ ngài không thể đón nhận một người thuộc bè phái Manikê dù đó là con của mình. Nhưng tình yêu đã khiến thánh Monica tha thứ và hết lời khuyên con trở về chính lộ. Thời gian ở Tagaste, ngài đã mở lớp dạy môn khoa Ngữ Văn để kiếm tiền sinh sống. Suốt 9 năm làm tín đồ Manikê, đến năm 383, khi tròn 29 tuổi, ngài ao ước sang Ý để lập nghiệp, nhưng ý định này không được mẹ tác thành. Tuy nhiên, ngài vẫn trốn mẹ mà đi sang thánh đô Rôma, nước Ý. Khi đến nơi, ngài đã lâm trọng bệnh và sau khi hồi phục ngài đã mở lớp dạy chuyên khoa văn hùng biện. Học sinh ở đây rất gian xảo, lừa gạt, không trả lệ phí nên khiến ngài nản lòng và bỏ dạy. Cuối cùng, ngài xin dạy tại đại học ở Milan. Đơn xin được giáo sư Symmachus, người mà được thánh Ambrosiô thu hút trở thành một nhà giảng thuyết tuyệt vời chấp thuận và cuộc đời của ngài bắt đầu thay đổi.

Là một giáo sư dạy triết học, ngài say mê tìm kiếm và đào sâu vào triết lý của Plato. Năm 384-387, là giai đoạn khủng hoảng niềm tin. Giai đoạn khủng hoảng được chấm dứt khi ngài nghe bài giảng thật huyền nhiệm của thánh Giám mục Ambrosiô và đã được rửa tội cùng với người con trai của mình vào mùa Phục Sinh năm 387. Ít lâu sau, đang khi phải chiến đấu dữ dội với những ham muốn của xác thịt, ngài đã nghe như có tiếng thúc bách từ nội tâm là hãy cầm sách Thánh lên để đọc. Ngài đã mở thư thánh Phaolô gửi cho giáo đoàn Rôma 13: “Chúng ta hãy ăn ở cho đứng đắn như người đang sống giữa ban ngày: không chè chén say sưa, không chơi bời dâm đãng, cũng không cãi cọ ghen tương. Nhưng anh em hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô, và đừng chiều theo tính xác thịt mà thoả mãn các dục vọng” (13-14). Niềm vui và sự bình an khôn tả tràn ngập tâm hồn thánh Augustinô và đã biến đổi cuộc đời của ngài hoàn toàn.

Hè năm 387, thánh Augustinô cùng với mẹ và các bạn đồng hành đến cảng Ostia. Ít lâu sau, mẹ ngài qua đời và được chôn cất tại đây. Năm 388, ngài cùng với người con Adeodatus và người bạn Alypius trở về Tagaste. Cùng với người bạn Alypius, ngài đã thành lập đan viện để sống chiêm niệm. Năm 391, ngài được phong làm linh mục thành Hippo và ở đây cho đến chết.

Khi nhận ra Đức Kitô là nguồn ơn cứu độ, ngài đã viết rất nhiều sách để phi bác các lạc thuyết thời bấy giờ. Năm 395, ngài được phong làm phụ tá Đức Giám mục thành Hippo. Sau khi Đức Giám mục Valerius thành Hippo băng hà năm 396, thánh Augustinô lên kế vị.

Sau khi trở lại, thánh Augustinô sống nhưng không còn phải là ngài sống nữa, mà là Đức Kitô sống nơi ngài. Khi mọi sự đã hoàn tất, Chúa đã gọi ngài một lần nữa qua cơn bệnh trầm trọng và đã qua đời ngày 28 tháng 8 năm 430 tại Hippo. Ngài đã được phong thánh bởi lòng ái mộ của con chiên và đã được Giáo hội phong tước hiệu “Tiến sĩ ân sủng” vào năm 1303. Ngài đã để lại cho Giáo hội một kho tàng tài liệu, tuy đã bị huỷ đi nhiều do hoả hoạn tại Hippo, nhưng cũng còn lại 100 cuốn sách, 240 lá thư, và 500 bài giảng.

 

 

Nguồn: cadoanaugustino.org

Để lại một bình luận

Tel: 0968428072