Giữ lời hứa với Chúa Hài Đồng
Có một câu chuyện kể lại rằng: Vị linh mục giúp xứ đi một vòng kiểm tra xung quanh nhà thờ trước khi giáo dân đến tham dự Thánh lễ nửa đêm. Ghế bàn đã được sắp xếp thứ tự sạch sẽ, các cuốn sách hát lễ đã được thu dọn. Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu Thánh lễ ban sáng. Sau khi đảo qua một vòng nhà thờ, vị linh mục trở lại phòng thánh để chuẩn bị Thánh lễ, đi ngang qua máng cỏ, ngài dừng lại để chào thăm Chúa Hài Ðồng, quang cảnh Giáng Sinh được diễn lại một cách vô cùng sống động trước mắt ngài. Ánh sao hướng dẫn các mục đồng đến hang đá Bêlem, các mục đồng đang quỳ thờ lạy, các súc vật cũng trong tư thế trang nghiêm, giữa hang đá là Thánh Giuse và Mẹ Maria đang cung kính cúi nhìn xuống máng cỏ. Bỗng vị linh mục chau mày và nhìn sát vào hang đá, ngài không thể cầm được tiếng than như vang dội khắp giáo đường. Máng cỏ hoàn toàn trống trơn. Hài Nhi Giêsu đã biến mất. Trong cơn hốt hoảng, vị linh mục lục soát khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy Hài Nhi Giêsu. Ngài kêu gọi tất cả những ai có mặt trong giáo xứ đến nhưng không một vị nào có thể đưa ra một lời giải thích. Các ngài bàn bạc tranh luận với nhau hồi lâu rồi cuối cùng đành lắc đầu. Sự thật trước mắt là Hài Nhi Giêsu đã biến mất.
Trong Thánh lễ rạng đông hôm ấy, vị linh mục đã báo cáo cho cộng đoàn về sự cố với một giọng vừa mạnh vừa run vì xúc động. Ngài nói đến tính cách nghiêm trang của hành động. Ngài coi việc đánh cắp tượng Chúa Hài Ðồng là một hành động phạm thánh. Từ trên toà giảng, đôi mắt giận dữ của ngài đảo qua từng khuôn mặt trong cộng đoàn rồi dõng dạc tuyên bố: “Hài Nhi Giêsu phải được mang trả lại nội trong hôm nay”. Trong các thánh lễ liên tiếp, vị linh mục cũng lặp lại mệnh lệnh ấy, nhưng vô hiệu, máng cỏ vẫn trống trơn. Chiều ngày Giáng Sinh, buồn bã vì sự việc xảy ra, ngài thẩn thờ đi qua các ngả đường của giáo xứ, đầu óc miên man nghỉ đến hành động phạm thánh.
Ngày Giáng Sinh vẫn thường là ngày vắng lặng. Thỉnh thoảng mới thấy có một bóng người qua lại, vậy mà lạ thay, trong một ngõ hẻm, có một bé trai khoảng 4, 5 tuổi đang ung dung bách bộ. Ðằng sau cậu là một toa xe lửa nho nhỏ xinh xắn mới toanh. Ðây hẳn phải là một món quà Giáng Sinh mà ông già Noel đã tặng cho cậu bé. Vị linh mục tự suy nghĩ và cảm thấy vui lên với niềm vui của cậu bé. Ngài biết rõ cậu là con của một gia đình nghèo, cha cậu hẳn phải hy sinh rất nhiều để cậu có được một món đồ chơi xứng đáng trong ngày lễ Giáng Sinh. Niềm vui của trẻ thơ thường đánh động tấm lòng già cỗi ích kỷ của người lớn, trong phút chốc, vị linh mục như quên hẳn mọi phiền muộn trong lòng. Ngài tiến tới để chúc mừng Giáng Sinh và chung vui với cậu. Nhưng vừa đến gần, ngài bỗng chau mày, cũng cái chau mày như sáng hôm nay khi khám phá ra máng cỏ trống trơn. Cái toa xe lửa không trống trơn mà lại có một hành khách, hành khách ấy không ai khác hơn là Hài Nhi Giêsu đã bị đánh cắp từ máng cỏ trong nhà thờ. Hài Nhi Giêsu nằm trong toa xe lửa, mình được quấn khăn hẳn hoi, cậu bé không để lộ bất cứ một sự bối rối nào khi vị linh mục nhìn vào trong toa xe lửa của cậu. Niềm vui nhỏ vừa loé lên nơi vị linh mục giờ đây nhường chỗ cho một cơn giận bất ngờ. Ngài chất vấn cậu bé và giải thích cho cậu về hành động ăn cắp của cậu. Vị linh mục nghĩ ít nhất một cậu bé 4, 5 tuổi cũng đã biết được rằng ăn cắp là một tội và nhất là ăn cắp đồ thánh nặng nề hơn. Nhưng mặc cho vị linh mục hùng hồn dẫn giải, đôi mắt bồ câu ngây thơ của cậu bé vẫn không để lộ một mảy may sám hối nào. Chờ cho vị linh mục trút hết cơn giận và chấm dứt bài học luân lý, cậu bé bình tĩnh thưa:
– Nhưng thưa cha, con không hề ăn cắp Chúa Hài Ðồng, sự việc xảy ra như thế này: Con đã cầu xin Ngài cho con được một món quà Giáng Sinh mà con hằng ao ước, đó là có được một toa xe lửa màu đỏ. Con đã hứa với Ngài rằng nếu con có được một toa xe lửa như thế thì Ngài sẽ là hành khách đầu tiên. Ngài đã nhậm lời con, cho nên con giữ lời hứa với Ngài.
Dạ An sưu tầm