Lạc lối
“Anh ta liền nổi giận
và không chịu vào nhà…”
(Lc 15, 28)
Đâu cần phải đi xa
Mới là kẻ hoang đàng lạc lối
Đường lỗi tội
Bắt đầu từ những lỡ nhịp bên trong
Hắn đã đi hoang tự trong lòng
Từ những giấc mơ rất gần, rất thực
Nín nhịn như kẻ ăn chầu ở chực
Hắn quên mất mình là con trong nhà
Thì phải rồi, hắn đâu có đi xa!
Không bê béo tiệc tùng, không hoang đàng xa lạc
Hắn chỉ mơ về một vùng trời khác
Vùng trời chỉ có mình hắn là con
Đời méo mó vần xoay
hắn cứ vành vạnh tròn
người khổ đau nghiêng ngã
hắn vẫn làm kẻ lạ
bên ngoài cuộc trần tất tả
bên ngoài rộn rã niềm vui
Hắn không đi, nên hắn đã ngủ vùi
Để trái tim đói nghèo trong lồng ngực
Để vòng chân chết mòn thao thức
Lạc lối vì không cất bước đi ra
Ai là người sống trọn tình Cha
Khi chưa một lần sống tình anh em đồng loại?
Con người ở gần còn vô phương hoài đoái
Thì nói gì một Thiên Chúa cao xa…
Xin dạy con làm con ở trong nhà
Nhờ biết sống tình anh em thủ túc
Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2014