[Phép lạ] Thầy Dòng xiếc thuật của Đức Mẹ

 

THẦY DÒNG XIẾC THUẬT CỦA ĐỨC MẸ

Tu viện An Sơn tọa lạc trên một khu đồi thanh vắng, xa thế gian. Thỉnh thoảng có người tìm về đây lấy lại bình an và hoan lạc cho tâm hồn.

Một chiều mùa Hạ, có một chàng thanh niên khoẻ mạnh, nhỏ con, tên là Phác, đã tìm về Tu viện An Sơn để thoát ly thế tục, dâng hiến cuộc đời thanh xuân trong Tu viện lặng lẽ này.

Chàng bấm chuông cổng. Một thầy Dòng già lão bước ra. Phác kính cẩn chào, chàng nhận thấy trên diện mạo thầy già một vẻ khả ái, tượng trưng một tâm hồn bình an và vui sướng. Phác thèm khát cái bình an đó lắm. Thầy Dòng già vui vẻ tiếp Phác rất niềm nở. Sau khi biết rõ mục đích Phác đến đây, thầy ôn tồn nhắc cho chàng cứ vững tâm trông cậy vào Chúa và Đức Mẹ, thế nào cũng được như lòng mong ước. Rồi thầy Dòng già dẫn Phác đến gặp Cha Bề Trên tại phòng khách.

Sau một giờ trình bày và tâm sự với Cha Bề Trên, chàng bước ra với vẻ mặt sung sướng. Phác sung sướng là phải, vì Cha Bề Trên đã nhận chàng vào tu với một đặc ân hiếm có, ít người được. Trong giây phút sung sướng đó, Phác hồi tưởng lại dĩ vãng mà đâm run sợ.

Số là, Phác vốn là một tay xiếc thuật có biệt tài, khắp cả vùng Kha Linh đều biết tiếng. Mỗi lần chàng biểu diễn ở đâu là người ta tuốn đến xem rất đông. Người ta hoan hô chàng như một ông Vua Hề đến làm cho người ta được vui vẻ thoải mái. Nhưng một hôm chàng xuýt chết vì một môn quyền Nhật hiểm nghèo. Lúc đó Phác lại đang mang tội trọng. Hồi tỉnh lại, chàng sợ rủn người: chỉ chậm một giây lát, là chàng đã sa hỏa ngục rồi. Nhận đó là ơn Đức Mẹ ban, chàng quyết định bỏ nghề làm xiếc, vào tu trong Dòng của Đức Mẹ.

Phiền một nỗi là chàng không hề biết đọc biết viết, hoặc ca hát Thánh Vịnh hay cầu nguyện. Suốt đời chàng chỉ nhảy múa, leo trèo, uốn éo, leo giây, v.v… để làm vui quần chúng, thì còn giờ đâu mà học hành nữa. Bởi thế, lúc đầu Cha Bề Trên đã từ chối không nhận chàng, nhưng kêu nài mãi, ngài mới chấp nhận.

Phác bắt đầu vào tu. Và qua bốn năm tháng trời rồi mà chưa tập được việc gì có ích cho nhà Dòng cả: Thầy Phác đã tập đủ nghề, mà nghề nào cũng bất lực: làm vườn thì xới chết cả rau. Làm thợ mộc thì đứt cưa, vá giày thì gãy kim, làm bếp cơm lại sống! Đã thế, mỗi lần lên nhà nguyện để nguyện giờ Kinh Phụng Vụ thì thầy Dòng Phác lại ngốc nghếch lạ lùng: cứ đứng chong chong như trời trồng lúc các thầy quì, nhổm dậy khi cả nhà ngồi xuống, lúc các thầy bỏ mào đầu thì trùm vào, thật đến chia trí!

Thầy Phác cảm thấy tủi thân vì sự vụng về của mình, mà không biết tỏ nỗi lòng với ai. Một hôm, lúc cả nhà lên nhà nguyện đọc Kinh Nhật Tụng, thì thầy Phác lần mò xuống nhà nguyện hầm, nơi có bàn thờ tôn kính Đức Mẹ và có một tượng Mẹ rất đẹp đặt ở giữa. Thầy Phác chạy đến, sấp mình trước tượng Đức Mẹ Trinh Thai mà tỏ bày tâm sự rằng: “Lạy Mẹ, các thầy hát kinh thờ phượng Chúa. Phần con, con sẽ nhảy múa để phụng sự Ngài. Còn phần Mẹ, Mẹ ơi! Con sẽ làm cái con biết làm, để yêu mến Mẹ.”

Nói xong, thầy Phác bỏ áo Dòng, mặc bộ quần áo lót, cúi chào tượng Đức Mẹ rất sâu, rồi dùng hết sức biểu diễn những ngón xiếc thuật tài tình như đi bằng 2 tay, bằng đầu, cuộn mình tròn như con ốc, bẻ gấp lưng như con tôm, rồi lại mềm người nhảy mạnh lên, trông thật khéo léo. Sau một lúc, thầy ngừng lại, kính cẩn chào Mẹ và nói to: “Thôi, con chào Mẹ, con đi ngủ đây, con mệt lắm rồi! Ngày nào con cũng sẽ đến dâng Mẹ những việc này Mẹ ạ, vì con chỉ biết có thế thôi.”

Để giữ lời hứa với Mẹ, ngày nào thầy Phác cũng trốn giờ kinh nguyện, xuống nhà nguyện hầm để làm xiếc dâng kính Mẹ. Có nhiều lần thầy mệt lử, nhưng tâm hồn rất khoan khoái, một niềm an ủi và hoan lạc tràn ngập tâm hồn thầy. Cả nhà Dòng chưa ai biết chuyện đó.

Nhưng một hôm, một thầy Dòng trẻ có nhiệm vụ coi nhà các giờ kinh lễ, đi qua nhà nguyện hầm, bỗng nghe tiếng ình ịch liên tiếp bên trong, nhòm qua cửa sổ, thầy coi nhà ngạc nhiên thấy thầy Phác đang biểu diễn xiếc thuật trước tượng Đức Mẹ. Sợ hãi quá, thầy coi nhà đi trình Cha Bề Trên. Mời Cha Bề Trên đến tận nơi quan sát. Cha Bề Trên và thầy coi nhà đã trông thấy thầy Phác múa nhảy trước bàn thờ hầm, nơi đặt tượng Đức Mẹ Trinh Thai, giống hệt như là múa nhảy, làm xiếc nơi công cộng, mồ hôi thầy nhễ nhãi.

Bỗng nhiên, thầy Phác chồm lên một cách lạ, rồi rơi xuống, nằm bất tỉnh trên cấp bàn thờ. Và lạ lùng biết bao: tượng Đức Mẹ lay chuyển, mỉm cười, rồi âu yếm ghé xuống trên thầy Phác, lấy vạt áo lau mồ hôi cho thầy. Trước cảnh đẹp và linh thiêng đó, Cha Bề Trên rón rén trở về phòng, lòng tràn đầy niềm vui thánh thiện, rồi sai các thầy đem thầy Phác về phòng Y tế.

Sau hồi chuông báo hiệu, các Tu sĩ lục tục kéo vào nhà Hội dự phiên họp bất thường. Trong bầu không khí trang trọng và linh thiêng, trước mặt cả nhà Dòng An Sơn, Cha Bề Trên đã báo tin: Thầy Phác đã ly trần, đồng thời ngài hết lời ca tụng các nhân đức của thầy, đặc biệt và nổi bật hơn hết là đức Đơn Sơ Thật Thà Chất Phác.

Thánh lễ an táng của thầy được cử hành rất long trọng. Ngày nay, ai đi qua nghĩa địa của Tu viện An Sơn cũng thấy một cây thánh giá trắng, đứng hiên ngang trên ngôi mộ, có khắc hàng chữ:

Đây, nơi an ghỉ của DANG MÃ PHÁC, Tu sĩ Xiếc thuật của Mẹ Maria.

“Kẻ đem hết tâm hồn phụng sự Mẹ Maria, nhất định được vinh hiển.”

Lạy Mẹ Maria, xin giúp chúng con chừa bỏ tật dối trá quanh quéo, xảo quyệt, để chúng con xứng đáng làm con riêng của Mẹ.

Chân thành cám ơn toàn thể anh chị em.

 

 

Lm. An Bình, CMC 

Để lại một bình luận

Tel: 0968428072