Simeon và Anna cả một đời chờ đợi
Các bạn trẻ thân mến,
Một thời gian ngắn sau khi trẻ Giêsu ra đời, Mẹ Maria và Thánh Giuse đưa Ngài lên Đền Thờ để dâng hiến cho Thiên Chúa, theo như luật truyền. Cùng với việc dâng con, đôi vợ chồng cũng phải dâng một lễ vật nào đấy kèm theo. Đang khi các ngài đang thực hành những nghi lễ cần thiết thì một cụ ông xuất hiện. Ông tiến đến bên gia đình trẻ, ẵm lấy Hài Nhi, lòng đầy vui sướng. Ông cất lời tạ ơn Thiên Chúa uy quyền và trung tín, đã để ông được chiêm ngưỡng Đấng Cứu Thế như lời Chúa đã hứa trước khi ông từ giã cõi đời. Một nỗi hạnh phúc chưa từng có bừng dậy trong ông, khi trên tay ông là Đấng mà muôn dân trông đợi bao nhiêu năm qua. Ước nguyện cuối cùng trong đời ông rốt cuộc đã được thỏa mãn. Ông vui đến độ có thể an tâm ra đi về với cõi vĩnh hằng mà không có chi nuối tiếc.
Rồi cũng có một cụ bà khác, trông thấy Hài Nhi thì hớn hở vui tươi. Bà đã dành cả một đời để chờ giây phút này. Ngày ngày bà mòn mỏi ngóng trông, mong được diện kiến Đấng Cứu Thế như lời Chúa hứa. Từ ngày còn xuân xanh, cho đến khi tuổi đời đã xế bóng, lòng bà không bao giờ ngơi nghỉ việc phụng thờ Chúa. Đến bây giờ, sự chờ đợi của bà đã được đền đáp. Đấng cứu độ muôn dân đã xuất hiện bằng xương bằng thịt trước bắt bà. Bà có thể đụng chạm đến, có thể sờ mó. Đấng ấy đã hiện hữu nơi một con người, nơi bé trai kháu khỉnh này, đang cựa quậy, đang ngủ say, chứ không còn là một lời hứa viễn vông, xa xôi và vô hồn nào đấy. Nhìn hình ảnh bé trai này, bà nhìn thấy phía trước là cả một tương lai rực sáng cho nhân loại. Bà không giấu được nỗi vui mừng, nên đi khắp nơi nói về Hài Nhi cho người khác. Một khoảng khắc tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khỏa lấp nỗi trống vắng cả một đời chờ đợi.
Các bạn trẻ thân mến,
Chúa vẫn thường hay thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Có rất nhiều câu chuyện trong Kinh Thánh cho chúng ta thấy điều đó. Có nhiều người phải đợi đến khi tuổi đời đã cao, Thiên Chúa mới ngỏ lời và ra tay cứu giúp. Từ ông Apraham, đến Môsê, Dacaria, Elisabet… đến hai nhân vật là cụ Simeon và bà Anna mà chúng ta vừa nói đến. Cả một cuộc đời chờ đợi! Nhưng những ai vững tin vào Chúa thì không bao giờ ngã lòng. Thời gian sẽ là thước đo cho lòng trung tín của con người vào Thiên Chúa. Cả một cuộc đời chờ đợi, lòng càng nóng hơn biết bao nhiêu. Cái cảm giác đợi chờ luôn làm chúng ta thêm phần bức bối. Nó làm cho thời gian như ì ạch trôi từng chút từng chút một. Một ngày, hai ngày, ba tháng… có khi là quá sức đối với ta. Bỏ ra một đời, chỉ để chờ một lời hứa được thực thi, con người ấy thật phi thường biết bao. Bỏ cả một đời để chờ, niềm tin của người ấy vào người đã tuôn ra lời hứa phải thật mạnh mẽ lắm.
Có đôi khi, Chúa muốn thử thách chúng ta như thế bằng sự im lặng của Người. Chúa luôn hứa với chúng ta là Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng ta, rằng Ngài vẫn luôn dõi mắt trông chừng chúng ta. Nhưng dường như ta luôn tỏ vẻ nghi ngờ điều ấy. Các bạn có thử tưởng tượng nỗi không một ông cụ đã da mồi tóc bạc, ngày nào cũng chờ với đợi, vậy mà chẳng bao giờ nản chí. Một bà cụ ở góa mấy chục năm trời, chẳng những đã không trách Chúa mà còn cặm cụi phụng sự Chúa trong Đền thờ không ngơi nghỉ. Tất cả chỉ vì một lòng tin, một lòng mến, một xác tín mãnh mẽ là Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã hứa với họ. Và Chúa đã dùng thời gian dài để làm cho đức tin ấy thêm phần chắc chắn hơn, nhưng mài ngọc cho thêm sáng, như rèn sắt trong lò. Đến khi Ngài thấy niềm tin ấy đủ lớn, Ngài mới ra tay thưởng công bằng một phần thưởng vô vàn, có một không hai trong lịch sử. Chúa không bao giờ bội bạc lại lời đã hứa, và Ngài cũng không bao giờ phụ lòng ai đã vững tin vào Ngài.
Còn chúng ta thì sao? Ta có sẵn sàng chờ như các bậc tiền bối ấy không? Con người chúng ta luôn là những người hay nghi ngờ và thiếu niềm tin. Khi xin Chúa điều gì, ta muốn Chúa phải thực hiện ngay cho ta. Ta không đủ sức để chờ, dù chỉ một thời gian ngắn. Có khi ta cũng có chút nhiệt thành để chờ, nhưng được một chút ta lại tỏ vẻ hoài nghi. Không biết Chúa có nghe lời ta kêu cứu không? Không biết Ngài có còn thương ta không? Không biết Ngài có còn đứng về phía ta không? Rồi thậm chí ta còn tự hỏi: liệu có một Thiên Chúa từ bi và quyền năng tồn tại không nhỉ? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến ta cảm thấy mòn mỏi và dần mất đi niềm hy vọng cậy tin vào Chúa. Khi gặp một bất trắc nào đó trên đường đời, ta đã vội quay sang trách Chúa. Ta chưa bao giờ chịu bình tĩnh, ngồi xuống, cầu nguyện, phó thác rồi chờ Chúa đến giúp ta. Bởi thế nên lòng ta lúc nào cũng như lửa đốt, cũng nóng vội, rồi mọi chuyện trở nên xôi hỏng bỏng không.
Niềm tin của chúng ta vào Chúa có đủ mạnh không? Hãy cứ để thời gian trả lời cho chúng ta biết. Đừng bao giờ thôi cậy tin vào Chúa. Sau khi đã cố gắng hoàn thành tốt mọi sự theo khả năng của mình, bạn hãy dành hết tâm trí để làm một việc còn lại là chờ Chúa. Chắc chắn Chúa sẽ thưởng công cho sự chờ đợi của ta bằng một món quà xứng đáng!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ