Thánh Đaminh Saviô
THÁNH TRẺ ĐAMINH SAVIÔ (1842-1857)
Đệ tử dòng Salesien-Don Bosco, bổn mạng thiếu niên.
1. Tâm hồn đạo đức từ nhỏ
Savio là thánh trẻ rất quen thuộc với nhiều người, nhờ sự phổ biến sách vở của dòng Salesien – Don Bosco.
Đaminh Saviô được sinh ra chào đời ngày 2-4-1842. Gia đình cậu là gia đình nghèo thuộc nước Ý. Anh chị em gồm 12 người. Nhà nhèo nên gia đình phải di chuyển nơi ở nhiều lần. Năm Đaminh 2 tuổi, gia đình em dọn về Murialdo, một làng thật nhỏ cũng thuộc Castelnuovo d’Asti.
Ngay từ nhỏ Saviô đã được dậy cho thói quen đọc kinh tối sáng. Em lại ngoan ngoãn dễ vâng lời cha mẹ. Saviô đã trở thành niềm vui cho cha mẹ, đặc biệt những lúc ông Carlô đi làm về, Saviô thường ra đón ba bằng những nụ cười tươi và hôn biết ơn.
Khi lên 5 tuổi, Savio đã thích giúp lễ. Cậu nhỏ quá, nhiều khi chủ tế phải đưa lùi đồ lễ ra cạnh bàn thờ cho cậu cất đi. Nhiều ngày cậu đi lễ sớm, phải đứng chờ ngoài trời tuyết, vì cha sở chưa mở cửa nhà thờ.
Cha Gioan Zucca, cha sở ở Murialdo đã nói: “Trong những ngày đầu tiên tôi đến xứ Murialdo, tôi thường thấy một em bé khoảng 5 tuổi theo mẹ đến nhà thờ. Em thật sốt sắng trong nhà thờ và một ngày em tới sớm, dù sương tuyết, tôi thấy em quỳ cầu nguyện trước nhà thờ… Cảm kích trước sự sốt sắng của em tôi đã dò la và được biết em là Đaminh Saviô, con bác thợ rèn Carlô Saviô.
Năm 1849 mới 7 tuổi em đã thuộc lòng giáo lý và sốt sắng đủ điều kiện để được rước Chúa. Làm sao có thể tả xiết ngày vui mừng và trọng đại này của em! Khi được rước lễ lần đầu, cậu dốc lòng 4 điều:
1/ Tôi sẽ siêng năng xưng tội và rước lễ .
2/ Tôi sẽ thánh hoá các ngày lễ trọng.
3/ Chúa Giêsu và Mẹ Maria là những người bạn thân nhất của tôi.
4/ Tôi thà chết chứ không phạm tội.
Học xong tiểu học lúc 10 tuổi, vì nhà ở xa phố nên Saviô phải đi bộ 18 cây số để tới trường, cậu rất hăng hái không ngại hy sinh để đi học. Một ngày kia, có ông già thấy bé thường đi bộ một mình đi học, ông hỏi cậu:
– Con đi học một mình, đường vắng mà con không sợ à?
– Cậu trả lời: “Cháu đâu có đi một mình, có Thiên Thần Bản mệnh cùng đi với cháu mà”!
Lên 12 tuối, năm 1853 gia đình Đaminh Saviô phải dọn về Mondonio và cũng chính năm đó Saviô gặp được cha Don Bosco, cậu nói: “Con muốn làm linh mục”. Đaminh Saviô đã bày tỏ cậu là tấm vải trong tay người thợ may lành nghề là cha Don Bosco để Ngài cắt thành tấm áo đẹp dâng Chúa.
Khi được tiếp xúc với Don Bosco, Saviô đã tìm thấy con đường lên thánh là “Phụng sự Chúa trong vui vẻ”.
2. Lên 14, Savio nhập trường của cha Bosco
Với sự hướng dẫn của cha, cậu đã nên thánh. Savio luôn thân thiện, vui vẻ, khôn ngoan, chu toàn bổn phận, giúp đỡ bạn học, đưa về đàng lành… Cậu có lòng tôn kính Thánh Thể và Đức Mẹ cách đặc biệt. Cám ơn sau rước lễ rất sốt sắng .
Trong trường, cậu được phép tổ chức hội Đức Mẹ Vô nhiễm, lôi kéo bạn học tôn kính Đức Mẹ. Về sau, khi cha Bosco lập dòng, 22 em trong hội Mẹ Vô nhiễm đã nhập dòng mới này.
Vào chiều hôm ấy 8 tháng 12 năm 1854, trong dịp Đức Thánh Cha công bố tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, qua lời khuyên của cha giải tội, Đaminh Saviô đã tới trước bàn thờ Đức Mẹ, tuyên lại lời hứa em đã làm vào dịp rước lễ lần đầu như sau:
“Lạy Mẹ Maria, con dâng cho Mẹ trái tim Con. Xin Mẹ làm cho nó luôn thuộc về Mẹ. Giêsu Maria, xin hãy luôn là bạn của con! Xin để con chết còn hơn là phạm tội”!
Cha thánh Don Bosco khi viết về tiểu sử của cậu đã ghi như sau: “Ở lứa tuổi học trò việc bỏ học đi chơi hay a dua bạn bè thường xảy ra. Với Saviô cậu cũng bị quyến rũ trốn học đi chơi… Saviô đã tìm hết cách để chối từ nhưng các bạn cố lôi cuốn cậu, thuyết phục cậu chẳng có tội lỗi gì khi làm thế…
Cuối cùng Saviô đành phải nói, cậu sẽ đi nhưng để cậu về xin phép ba mẹ đã… Thế là cậu thoát được những mời mọc mà thường tình các bạn trẻ khó má tránh thoát”.
Khi Saviô lên trung học, Saviô phải ra ngoài học, vì trong nhà không có lớp. Thời gian ấy, Đaminh Saviô đã thể hiện một hành vi thật là can đảm và anh hùng. Đó là giữa bạn bè có hai người đã cãi vã hận thù và quyết ném đá nhau cho đến chết.
Saviô cố gắng giải hòa nhưng không xong. Cậu đành xin hai bạn cho theo đến nơi ném đá. Tới nơi đã hẹn, Saviô làm chuyện mà không có ai tưởng nổi: Cậu chia khoảng cách để hai người đứng đối diện nhau; mỗi người đã cầm sẵn trong tay 5 cục đá, rồi Saviô lên tiếng.
– Trước khi các bạn thi hành cuộc thách đấu, tôi muốn các bạn hoàn thành điều kiện tôi đề nghị.
Nói đoạn, cậu rút cây Thánh Giá nhỏ đeo ở cổ, giơ cao lên, rồi nói:
– Tôi muốn hai bạn nhìn thẳng vào Chúa chịu đóng đinh, để rồi, trong khi ném một viên đá vào tôi, bạn hãy dõng dạc nói các lời sau đây: “Chúa Giêsu Kitô vô tội đã chết khi tha thứ cho những kẻ đóng đinh ngài, còn tôi kẻ có tội lại muốn xúc phạm đến Ngài và thực hiện một việc báo thù nghiêm trọng”.
Nói xong, cậu đến quì gối trước anh bạn đang hằm hằm sát khí mà nói:
– Bạn hãy ném đá tôi đi.
Anh bạn nhanh nhảu nói:
– Không, không bao giờ. Tôi không có chuyện gì chống lại bạn và tôi sẵn sàng bảo vệ bạn nếu thằng kia làm hại bạn.
Nghe thấy vậy, Saviô chạy sang anh bạn khác và cũng dùng những lời như trước.
Anh bạn này cũng ngỡ ngàng và nói giọng run run:
– Saviô là bạn của mình, mình sẽ không làm hại bạn! Nếu thằng chó chết kia làm hại bạn tôi sẽ giết nó!
Khi ấy Đaminh Saviô đứng lên, và nói:
– Cả hai bạn đều sẵn sàng liều thân chết để bảo vệ tôi, một người tội lỗi, tại sao các bạn lại không thể tha thứ cho nhau, vì chính Chúa đã chết để cứu linh hồn các bạn?
Trước lòng can đảm ấy, hai tên đã ôm lấy Saviô và ôm lấy nhau, tha thứ cho nhau, và đã trở thành bạn của nhau.
Quyết tâm sống thánh đã làm Saviô âm thầm hy sinh chịu nóng lạnh của thời thiết khắc nghiệt làm sức khỏe cậu suy yếu và ngã bệnh. Vì kém sức khoẻ, Savio đã rời trường sau 2 năm sống rất ngoan ngoãn ở đây.
3. Về gia đình chữa bệnh và qua đời
Ngày 1-3-1857 Saviô phải giã từ nhà cha Don Bosco để về gia đình trị bệnh.
Trên giường bệnh Saviô đã vui nhận mọi sự trong niềm tín thác vào Chúa và Đức Mẹ như những người bạn đường của cậu. Chiều ngày 9-3-1857, Saviô đã lãnh nhận Bí Tích sau cùng để về cùng Chúa và Đức Mẹ.
Cậu qua đời khi lên 15 tuổi. Khi cậu gần chết, cậu xin cha cậu đọc kinh cầu đi đàng cho người hấp hối. Đột nhiên, mặt cậu vui tươi, cậu nói: “Con đang được thấy cảnh đẹp tuyệt vời”.
Saviô chết đi nhưng cậu đã trở thành tấm gương soi cho giới trẻ, một cuộc sống bình thường nhưng chu toàn nghĩa vụ của người trẻ là học sinh… và làm tông đồ cho giới trẻ.
Saviô đã thể hiện nhiều phép lạ nên ngày 5 tháng 3 1950, Đức Thánh Cha Piô XII tuyên phong Á thánh cho Đaminh Saviô. Ngày 12 – 6 – 1954 cũng Đức Thánh Cha Piô XII tuyên phong hiển thánh cho Đaminh Saviô.
Trong lễ phong hiển thánh cho Saviô, Đức Thánh Cha đã trình bầy Saviô như là một thiếu niên mảnh khảnh, với một thân xác yếu đuối nhưng có một tâm hồn cương nghị đầy khát vọng tận hiến bản thân cho Tình yêu siêu việt của Chúa Kitô. Là học trò của Cha Thánh Gioan Bosco, Saviô đã hiểu được sống thánh là chu toàn bổn phận trong niềm vui để phụng sự Thiên Chúa và tha nhân”.
Suy niệm hạnh thánh Đaminh Saviô
Lm. Phêrô Nguyễn Ngọc Mỹ