Tình yêu bao la trời bể
Trong sách Các Vua, cuốn thứ hai, chúng ta được đọc lời trần tình khôn ngoan của một phụ nữ thành Thêcua tâu vua Đavít rằng: “Tâu Bệ hạ, thần thiếp có hai con trai; nhưng vô phúc cho thần thiếp: đứa nọ đã giết đứa kia. Thần thiếp đã mất một đứa, bây giờ phép công lại muốn giết cả đứa con còn lại nữa. Xin Bệ hạ thương đến một người mẹ thống khổ là thần thiếp đây, đừng để thần thiếp phải mất một lúc cả hai đứa con”. Cảm kích vì lời tâu ấy, vua Đavít đã phóng thích người con phạm pháp đó và trao trả về cho mẹ chàng. Lúc đến kêu xin Chúa đang chiếu phép công xử đoán tội nhân đến cầu xin Mẹ, Mẹ Maria cũng dùng một luận điệu tương tự. “Lạy Chúa, con có hai con, Giêsu và nhân loại, nhân loại đã giết Giêsu Con yêu dấu của con trên thánh giá. Giờ đây công lý chí công vô tư của Chúa lại đòi tuyên án tử cho loài người phạm pháp. Lạy Chúa, một Giêsu Con của con phải chết đã đủ rồi, xin Chúa thương con, đừng để con đã mất Con nọ, lại mất cả con này nữa”. A! nhất định Chúa sẽ không kết án những tội nhân đến cầu cùng Mẹ và được Mẹ can thiệp giúp: chính Chúa đã ký thác cho họ tình Mẹ yêu thương. Cha Lansperge thác lời Chúa Giêsu rằng: “Phần Ta, Ta đã trao những tội nhân cho Mẹ Maria nhận làm con rồi; Mẹ sẽ ân cần chu toàn nhiệm vụ của Mẹ, sao cho trong những người đã trao cho Mẹ đó, nhất là những người đến kêu xin Mẹ, không một ai phải tiêu trầm: Mẹ sẽ xuất hết nỗ lực để dẫn đưa hết mọi người đến cùng Ta”. Cha Luy Blêsê tuyên ngôn: “Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được lòng nhân từ, tình thương xót, niềm trung tín và đức ái của Mẹ Maria vươn cao rộng tới đâu”, trong việc cứu thoát chúng ta, khi chúng ta đến nài xin Mẹ biện hộ thương tình.
Như vậy, cùng với thánh Bênađô, “chúng ta hãy sấp mình xuống trước nhan Mẹ nhân từ, kính hôn bàn chân thánh thiện của Mẹ, và đừng rời bỏ cho đến khi đã được Mẹ chúc phúc”, chứng tỏ thật Mẹ đã nhận chúng ta làm con Mẹ. Ai không hãnh diện vì có một người Mẹ khoan nhân như Mẹ Maria? Thánh Bonaventura viết: “Cả khi Mẹ có giết tôi, tôi cũng cứ trông cậy Mẹ. Tôi muốn chết đầy tin tưởng trước một ảnh tượng Mẹ, thì nhất định tôi được cứu độ”. Tội nhân nào đến kêu xin Mẹ cũng phải thưa Mẹ rằng: Lạy Mẹ, lạy Nữ Vương con, con tội lỗi quá, chỉ đáng Mẹ đuổi ra khỏi nhan thánh Mẹ, và trừng trị con cho xứng tội con. Nhưng cho dầu Mẹ có chối bỏ con, có bắt con phải chết, con cũng cứ tin tưởng vào Mẹ và đợi chờ Mẹ giải thoát con. Sao thì sao, con cũng cứ phó thác toàn thân con cho Mẹ, con cứ được phúc chết trước một ảnh tượng Mẹ, phó trao linh hồn con vào tình thương của Mẹ, là con chắc chắn sẽ không phải trầm đọa đời đời, mà lại được lên trời hòa lời con ca tụng Mẹ vào lời hoan ca của hằng hà sa số các tôi tớ của Mẹ đã chết đang khi cầu xin Mẹ hộ phù, và nhờ Mẹ can thiệp một cách hiệu lực, đã được hưởng phúc trường sinh.
Đọc câu truyện sau đây, bạn sẽ thấy có một tội nhân nào tin tưởng vào Mẹ nhân từ, mà lại có thể thất vọng trước tình yêu thương của Mẹ Maria không.
Người chủ quán sát nhân
Theo cha Vinh Sơn Bôviô14 kể lại, hồi đầu thế kỷ XV, trong một tỉnh Anh quốc, có chàng thanh niên quí phái tên là Êrnêtô. Chàng đem cả gia tài phân phát cho người nghèo khó, rồi vào tu thân trong một đan viện. Ở đây, chàng sống một cuộc sống trọn lành đến nỗi các bề trên quí trọng chàng đặc biệt: nhất là vì chàng có lòng thành kính Đức Mẹ cách riêng. Hồi đó, một cơn dịch tễ khởi phát hoành hành trong thành phố, người ta vào đan viện xin các thầy dòng cầu nguyện. Đức viện phụ truyền cho thầy Êrnêtô phải đến trước bàn thờ Đức Mẹ cầu xin cho thành, không được ra về trước khi được Đức Mẹ trả lời. Thầy đan sĩ trẻ tuổi ấy vâng lời cầu nguyện và đợi chờ suốt ba ngày mới nhận được hồi âm của Đức Mẹ. Đức Mẹ chỉ định phải đọc một ít lời nguyện. Và tai nạn đã qua khi người ta thi hành xong lời Mẹ.
Nhưng thương hỡi! Ít lâu sau, thầy Êrnêtô lạnh nhạt dần lòng sùng kính Đức Mẹ. Ma quỉ bủa câu thầy bằng hàng ngàn chước cám dỗ, nhất là về đức thanh tịnh và ơn thiên triệu tu trì. Vì không đến nương cậy cầu xin Mẹ, thầy đã bất hạnh đến quyết định trèo tường đan viện mà đi. Lúc đi trốn, thầy qua ngang một tượng Đức Mẹ ở hành lang đan viện, thầy nghe thấy tượng đó gọi bảo:
– Con ơi, sao con lại bỏ Mẹ?
Kinh ngạc và cảm xúc hối hận, thầy quì gối dưới chân tượng kêu lên:
– Lạy Mẹ, Mẹ không thấy con không thể ở lại được nữa hay sao? Sao Mẹ không phù giúp con?
Đức Mẹ trả lời:
– Thì con, sao con lại không cầu xin Mẹ? Nếu con đến cầu xin Mẹ thì đâu đến nỗi này! Từ nay, cứ đến cầu xin Mẹ, đừng sợ gì cả.
Thầy Êrnêtô trở về đan phòng. Nhưng những chước cám dỗ lại xô đến. Không chịu trung thành đến cầu xin Mẹ, thầy lại quyết định một lần nữa trốn khỏi nhà dòng. Từ đó, thầy sống một cuộc đời sa đọa, hết hư hỏng này đến trụy lạc kia. Sau cùng, thầy thuê một quán trọ để làm nghề sát nhân đoạt của. Nhiều hành khách ngủ trọ đêm tại quán thầy đã bị chết oan uổng và mất hết tài vật dưới bàn tay ác hại của thầy. Cứ thế, thầy đã giết mất cả một người bà con với quan đầu hạt. Dựa theo những bằng chứng chắc chắn, ông quan này đã quyết định truy nã và xin pháp luật xử tử thầy. Trong khoảng thời gian đó, ông chủ quán ác đức kia lại vẫn khôn khéo trốn tránh và sống tự do ngoài vòng pháp luật. Một hôm, có một hiệp sĩ trẻ tuổi vào ngụ tại quán thầy. Manh tâm nổi dậy, Êrnêtô quyết định vào phòng ngủ giết chết hiệp sĩ đó để đoạt thâu của cải. Nhưng thầy thấy gì? Trên giường, thay vào chỗ hiệp sĩ kia nằm, một tượng chịu nạn đầy thương tích ngước mắt nhân từ nhìn thầy âu yếm nói:
– Sao con bạc thế? Cha đã chết một lần để cứu con rồi mà chưa đủ sao? Con muốn giết Cha một lần nữa ư? Nào, cứ giết Cha đi!
Cảm thấy lòng tràn đầy hổ thẹn, thầy Êrnêtô bèn nức nở khóc lóc. Thầy nghẹn ngào qua hai hàng lệ:
– Lạy Chúa, con đây: Chúa xử nhân từ với con chừng nào! Con quyết định trở về cùng Chúa.
Ngay đêm đó, thầy bỏ quán trọ, trở về đan viện cũ đền tội. Nhưng trên đường về, thầy gặp đội tuần cảnh và bị bắt điệu tới trước tòa công lý. Ở đây, thầy thú nhận tất cả tội lỗi. Người ta đem treo thầy lên giảo đài lập tức, không để cho thầy có cả đến giờ xưng tội. Thầy liền phó mình mặc Đức Mẹ, và lúc người ta buộc dây vào cổ thầy, thì chính Đức Mẹ thân đến giữ thầy cho khỏi chết. Mọi người đã trở về cả, Đức Mẹ mới cởi dây cho thầy và bảo:
– Con hãy trở về đan viện mà đền tội. Khi nào Mẹ mang bản xá tội đến cho, con hãy dọn mình chết.
Sau khi đã trở về đan viện và kể lại hết sự tình cho đức viện phụ, thầy sống một cuộc đời đền tội hết sức khắc khổ. Qua nhiều năm sau, thầy thấy Đức Mẹ hiện đến đưa bản xá tội cho thầy. Thầy liền dọn mình và chết thánh thiện.
Thánh Anphong Ligouri