Vịt chết không vùng vẫy
Một người giầu đi săn vịt trời cùng với ngươì bạn thân của mình tên là Sam trên một chiếc xe ngựa, không may một bánh xe bị rơi ra. Sam lấy búa đóng vào, vô ý đóng phải tay, đau quá anh ta chửi thề một câu, nhưng ăn năn hối lỗi ngay và xin Chúa tha tội bằng một lời nguyện ngắn.
Muốn cho ông bạn biết mình vô tình mà chửi thề như thế chứ không cố ý, Sam nói:
– Sống cho đúng cuộc đời tin kính nhiều khi cũng khó lắm, nhất là môi miệng nói năng không suy nghĩ.
Anh bạn giầu cười, nói:
– Tôi biết anh là người tin Chúa, nhưng không hiểu sao anh phải khổ sở như vậy. Nói có một câu chửi thề cũng phải thắc mắc. Tôi đây là người không tin gì cả, tôi muốn nói gì là cứ nói, làm gì là cứ làm, không có lo lắng gì cả. Anh thấy tôi có tự do hơn anh không?
Sam chưa kịp trả lời, thì lúc ấy có hai con vịt trời bay ngang qua. Anh bạn giầu giơ súng bắn hai phát, trúng cả hai. Anh ta la lên:
– Ðể con chết đó, đuổi theo con bị thương đi.
Trước khi làm theo lời của anh bạn, Sam nói:
– Lúc nãy anh nói mà tôi chưa kịp trả lời anh. Anh nói rằng đạo Chúa không tốt, vì bắt tôi phải vật lộn, phải thắc mắc vì các hành vi của mình. Tôi cũng giống như con vịt bị thương kia, tôi phải vùng vẫy để tránh khỏi bàn tay của ma quỉ bắt lấy. Còn anh, xin anh tha lỗi, anh như con vịt chết rồi, có còn vùng vẫy gì nữa đâu!
Trích ”Giọt Nước Mắt Cuối Cùng”